Tôi đã giúp vợ vượt qua chuyện ngoại tình

Mỗi ngày tôi đều ôm lấy vợ, gắn kết cô ấy với các hoạt động cùng các con, tuyệt nhiên không đả động và không đặt điều kiện gì. 

Câu chuyện của tôi xảy ra đã lâu, giờ muốn kể lại, biết đâu lại giúp được nhiều vợ chồng khác đang phải đứng trước sóng gió như chúng tôi từng trải qua. Vợ tôi là một phụ nữ xinh đẹp, có duyên, thanh lịch và học rất giỏi. Khi học cấp ba hay đại học, cô ấy luôn là tâm điểm theo đuổi của nhiều người đàn ông. Khi đi làm, cô ấy giữ những vị trí quan trọng trong một tập đoàn nước ngoài lớn với mức thu nhập tốt. Tôi cũng là một người đàn ông thành đạt, có chí tiến thủ, có trách nhiệm và rất yêu thương vợ con. Cuộc sống lúc đầu có phần khó khăn vì chúng tôi bắt đầu với hai bàn tay trắng, cô ấy chọn tôi vì tình yêu.

Khi lấy vợ đẹp, người chúc mừng, người bảo tôi sẽ có rủi ro, còn tôi chỉ đơn giản nghe theo tiếng gọi con tim. Sống với nhau hơn 10 năm, vợ chỉ biết đến chồng con, từ miếng cơm manh áo đều là cô ấy quán xuyến, chăm sóc khi tôi đau ốm, tôi được vợ chiều chuộng hết mực. Vốn thông minh, cô ấy còn bên tôi trong từng chặng đường sự nghiệp, thức đêm hôm cùng những lúc tôi bảo vệ luận án, rồi phấp phỏng, chờ đợi những thành công của tôi. Cuộc sống cứ thế trôi đi, đâu đó vẫn có những người đàn ông không ngừng tiếp cận cô ấy, còn tôi ngủ quên trên hạnh phúc với suy nghĩ rằng đã là vợ chồng thì cần gì phải giữ nhau, chỉ có các bà vợ giữ chồng chứ mấy khi chồng phải giữ vợ. Tôi cũng quên mất áp lực công việc, con cái đau ốm mà cô ấy gánh chịu hàng ngày và cho rằng phụ nữ nào chả thế.

Đến một thời điểm tôi thấy vợ rất mệt mỏi, hay nói rằng cô đơn, bảo tôi ít quan tâm đến cô ấy, chuyện chăn gối cũng thưa thớt, vài tháng một lần. Vợ băn khoăn, tủi thân và có góp ý, thậm chí cô ấy khóc, nhưng tôi nghe vài lần rồi cũng để đó vì còn công việc, bao chuyện phải lo. Vợ lặng lẽ hơn, ít chia sẻ hơn, tôi đã hoàn toàn vô tâm trước cảm xúc của cô ấy trong thời gian dài. Sau đó tôi rất sốc khi biết cô ấy ngoại tình. Chuyện phức tạp hơn, người đàn ông kia cũng có vị trí trong xã hội, yêu vợ tôi thật lòng, sẵn sàng cưới cô ấy, muốn đón nhận cả hai con của chúng tôi.

Cô ấy rất dằn vặt, không muốn từ bỏ gia đình. Thời gian đó, vợ tôi yếu ớt, dễ khóc và mệt mỏi triền miên. Dù quá sốc, tôi bỏ đi hai ngày và tự đối diện, tự hỏi lại chính mình mấy câu hỏi. Tạm gạt bỏ chuyện con cái, tôi nghĩ xem mình còn yêu vợ không? Cô ấy trước đây có là người vợ tốt không? Câu trả lời là “Có” cho cả hai. Cô ấy có phải là người lẳng lơ ngấm vào máu không? Không. Nếu tôi gọi điện cho mấy ông bạn thân để xin lời khuyên thì chắc chắn sẽ được khuyên là bỏ ngay, thiếu gì gái trẻ, tội gì chịu nỗi nhục nhã cắm sừng, một vài ông sẽ chém ác, tôi sẽ hoang mang hơn. Nếu tôi nói chuyện với bố mẹ và gia đình hai bên thì càng làm to chuyện, phức tạp, vì nhiều người can thiệp, nhiều điều tiếng, vợ tôi sẽ trở thành bia đỡ đạn, cô ấy sẽ phải giải trình và tự phải bảo vệ mình trước mọi sự kết tội. Như vậy vợ sẽ tổn thương lớn hơn và tôi sẽ chặn mọi đường thoát của vợ.

Nhân tiện, tôi thấy nhiều chị vợ oang oang mang chuyện của chồng đi kể từ đầu làng cuối xóm, cả hai bên gia đình họ hàng đều thông tỏ, cơ quan bạn bè biết hết, thì có lẽ chỉ đẩy chồng xa hơn. Nếu chỉ hằn thù, sầu hận, kết tội cô ấy bằng đủ từ ngữ xấu xa, nếu ép cô ấy phải nhận tội, phải xin lỗi thì chỉ thỏa mãn chính cái tôi của tôi thôi chứ chẳng giải quyết được cái gốc (Khi quá sốc vì biết tin, tôi đã đẩy cô ấy ngã rất đau, sau đó tôi cũng chẳng thấy sung sướng hơn). Bình tĩnh lại, tôi cũng không thể trách vợ vì cô ấy đẹp; không trách được đàn ông bên ngoài cảm mến giọng nói, nụ cười hay tính nhân hậu, hài hước của vợ vì tôi từng yêu say đắm những đặc điểm ấy.

Tôi chợt nhớ lại cậu bạn thân từng nói vợ đẹp hay vợ xấu đều có thể ngoại tình. Mấy gã chăn rau tiết lộ dụ dỗ các chị vợ xấu thậm chí dễ hơn vì họ ít khi nghe được lời tán tỉnh của đàn ông. Trừ những phụ nữ thật sự giữ được lý trí, một số người luôn cao giọng dạy dỗ người khác về đạo đức, có thể lại nằm trong số chưa ngoại tình vì chưa có điều kiện, hoặc không người đàn ông nào để ý tới. Mà vợ tôi không phải là thánh nhân. Tôi lên kế hoạch và cố gắng giữ mình tỉnh táo lúc đó. Tôi về nhà, không nói gì nhiều, vẫn ôm lấy vợ, lau nước mắt cho cô ấy và xót xa khi cô ấy đấu tranh, dằn vặt, gầy rộc, có lẽ cô ấy cũng có tình cảm phần nào với người đàn ông kia. Nhưng tại sao tôi lại phải vì những ồn ào, nhiễu động và khích bác của xã hội mà tránh xa hay kinh sợ cô ấy, người đã ở bên tôi trong suốt những tháng năm dài gian khó?


Mỗi ngày tôi đều ôm lấy vợ, gắn kết cô ấy với các hoạt động cùng các con, tuyệt nhiên không đả động và không đặt điều kiện gì. Sau này, vợ nói vô cùng ngạc nhiên trước hành xử của tôi, tôi chính là lá chắn đã bảo vệ và giúp cô ấy dần tỉnh lại, vợ nói biết ơn tôi vô hạn và tâm phục khẩu phục với chồng. Gia đình hai bên tuyệt nhiên đến giờ này vẫn không ai biết chuyện, cũng không cần thiết vì cuộc sống là của chúng tôi, do chúng tôi, giữa hai người tự giải quyết mà thôi. 8 năm nữa đã trôi qua kể từ ngày sóng gió, đau khổ ấy, chúng tôi lại bên nhau bền chặt và mặn nồng hơn xưa; các con đã trưởng thành. Chúng tôi không đem các con ra để làm cái cớ sống tiếp và chịu đựng lẫn nhau mà cả hai thật sự đã sống vì nhau trước hết. Mong các ông chồng hãy tỉnh táo và tạm quên cái nhiễu động của xã hội, cái định kiến với phụ nữ, để tùy thuộc hoàn cảnh và tình cảm của mình mà có phương hướng xử lý. Tôi chúc các bạn hạnh phúc.

Theo VNE

TIN LIÊN QUAN

Tin mới