(Baonghean) - Cô gái ngồi ở hàng ghế bị hại đã bị người ta lừa bán khi chuẩn bị về làm dâu nhà bà. Bằng cái “uy” của mình, bà đã buộc kẻ phạm tội phải đưa cô trở về khi cô đã trải qua một thời gian nếm đủ ê chề, nhục nhã. Bằng tấm lòng của người mẹ, bà đã đứng ra phân tích những điều hay, lẽ phải, khuyên đứa con trai quên đi mặc cảm, sống trọn nghĩa, vẹn tình.
Khuôn mặt đầy đặn phúc hậu, bà Vi Thị L. tới dự phiên tòa vừa với tư cách là thân nhân bị hại nhưng cũng là người có quyền và nghĩa vụ liên quan tới vụ án mà nạn nhân chính là con dâu bà. Tại phiên tòa, bà đã đứng lên tố cáo hành vi của kẻ buôn người và không tiếc lời khen ngợi cô con dâu chăm chỉ, biết nghe lời. Bà buôn bán ở Thị trấn Tân Lạc (Quỳ Châu), con trai bà mấy lần đi bỏ mối cho mẹ nên có quen biết Hà Thị P. (SN 1992, trú tại xã Đồng Văn, Quế Phong). Chúng nó yêu nhau, bà cũng mừng, mong các con sớm yên bề gia thất. Sau mấy chuyến đi lại, hai gia đình đồng ý cho đôi trẻ nên duyên. “Theo tục lệ của người Thái, người con trai muốn cưới người con gái làm vợ thì phải đi ở rể 1 năm rồi mới được làm đám cưới.
Con trai tôi cũng đi ở rể cho nhà P. Theo kế hoạch thì vào tháng 3/2013, chúng tôi sẽ làm lễ cưới cho các cháu”, bà kể. Dù chưa chính thức cưới xin nhưng P. cũng đã gọi bà bằng mẹ, bà cũng xem cô như con cái trong nhà. Thỉnh thoảng, lúc rảnh rỗi, P. bắt xe từ Quế Phong xuống Quỳ Châu thăm hỏi, phụ giúp bà công việc buôn bán, nhà cửa. Bẵng đi gần 1 tháng, bà không nhận được điện thoại hay thấy cô con dâu tương lai xuống thăm, lòng cũng hơi phân vân. Rồi một hôm, đang ở cửa hàng, bà nhận được cuộc điện thoại từ nước ngoài gọi về. Đầu dây bên kia là giọng P. đang nức nở: “Mẹ ơi, cứu con. Con bị bán sang Trung Quốc làm gái…”.
Thoáng nghe như tiếng sét bên tai, tim bà như thắt lại nhưng rồi bà cũng đủ tỉnh táo để khuyên con bình tĩnh, kể hết sự tình. Thì ra, cô con dâu tương lai của bà bị Mai Thị Lụa (SN 1966, quê quán xã Giao Tiến, huyện Giao Thủy, tỉnh Nam Định, hiện sinh sống tại xã Đồng Văn, Quế Phong) lừa bán sang Trung Quốc. Trong mấy phút điện thoại ngắn ngủi, P. chẳng kể được gì nhiều nhưng bà cũng mường tượng ra cảnh một cô gái khi đã bị đẩy vào động chứa. Tiếng cầu cứu của đứa con dâu tương lai khiến bà không ngủ được. Rồi bà cùng cậu con trai tìm đến nhà Lụa bắt Lụa phải trả P. về. Sau mấy lần tới tận nhà, phải dùng tới cái “uy” của người mẹ, cái “uy” của người buôn bán lâu năm, Lụa mới chịu nhận việc đưa P. sang Trung Quốc đồng thời gọi điện cho bên kia trả P. về.
Con dâu bà L. tại phiên tòa. |