Tôi rất muốn gặp lại người xưa nhưng sợ không kìm lòng được

Nhiều lúc tôi không kìm được lòng mình, nửa muốn gặp em để bù lại nỗi mong nhớ bao năm qua, nửa muốn chấm dứt vì nghĩ tới gia đình bé nhỏ.
Tôi, một thanh niên sinh ra ở làng quê nghèo trên Tây Nguyên nắng gió. Gia đình tuy không khá giả nhưng ba mẹ cũng cố gắng cho tôi một tuổi thơ êm đềm, không phải bươn trải nhiều. Tôi như bao thanh niên khác khi bước vào đời, cũng có mối tình đầu của riêng mình, đó là một mối tình đẹp, đẹp lúc yêu và đau lúc chia tay. Em vốn là bạn chơi chung nhóm và gần nhà tôi, ban đầu xưng tao mày qua lại, dần dần rồi yêu lúc nào không hay. Em dễ thương, phải nói trong mắt tôi ngày ấy em là số một và trên đời không ai bằng em.
Ảnh minh hoạ
Ảnh minh hoạ
Tôi không quên được những ngày hai đứa bên nhau đi học, lần hai đứa trao nhau nụ hôn đầu trên một con đường vắng, lần đấy miệng em mím chặt, mắt mở tròn xoe. Người ta nói tình đầu thường không đến được với nhau, chúng tôi cũng không nằm ngoài quy luật ấy. Tôi bắt đầu tốt nghiệp, vào Sài Gòn học, còn em ra Hà Nội. Chắc các bạn sẽ thắc mắc sao yêu mà không học gần nhau? Thật ra thì sau này tôi mới biết, do tôi chọn được trường học trước, ba mẹ em không thích tôi nên cố đẩy em ra Hà Nội học để xa tôi.
Biết được điều đó tôi càng quyết tâm phải giữ được em, mọi cố gắng, kể cả mưu mẹo để giữ em chờ đến ngày ra trường về quê làm sẽ được ở gần. Nhưng quả thật, cái đầu non nớt của chúng tôi ngày ấy không thể thắng được người lớn già dặn. Hai đứa, với những suy nghĩ còn trẻ con, tự chia tay sau 2 năm cố gắng duy trì và chấm dứt liên lạc từ đấy. Rồi thời gian trôi đi, nay tôi đã có một gia đình nhỏ hạnh phúc với vợ và một thiên thần bé nhỏ. Phải nói tôi hài lòng với hiện tại. Còn em cũng có một gia đình với cậu con trai kháu khỉnh. Nhưng dù thời gian có bào mòn đi tuổi tác, sức lực cũng không làm phai mờ được hình ảnh của em trong tâm trí tôi. Thỉnh thoảng ngồi suy nghĩ, tôi thấy mình vẫn còn yêu em.
Trời run rủi thế nào tình cờ chúng tôi tìm thấy nhau trên Facebook, biết rằng hai đứa ở không xa nhau lắm, lại ôn lại kỷ niệm xưa. Tôi nói vẫn yêu em như ngày nào, em nói suốt đời này không thể quên tôi được. Mọi thứ đang tiến xa, bắt đầu bằng những tin nhắn mùi mẫn hơn, tình cảm hơn. Điều tôi đang lo rằng “Tình cũ không rủ cũng tới”, tuy bây giờ mới chỉ dừng lại ở những tin nhắn trên mạng nhưng thật sự là nhiều lúc tôi không kìm được lòng mình, nửa muốn gặp em để bù lại nỗi mong nhớ bao năm qua, nửa muốn chấm dứt vì nghĩ tới gia đình bé nhỏ. Đọc mấy chuyện ngoại tình trên này tôi thấy oải cho mấy ông chồng bà vợ rồi, tôi cũng không biết có nên đi theo vết xe ấy không để một lần nữa được có em trong đời.
Theo Ngoisiao.net
TIN LIÊN QUAN

Tin mới