Ngọn đồi chong chóng

(Baonghean) - Đi qua những năm tháng tuổi thơ, ai cũng giữ cho mình một khoảng trời ký ức. Để khi trái tim cựa mình thổn thức, lại thầm mong một lần nữa quay về. Da diết nhớ dấu chân trần in dọc triền đê, nhớ hương vị đồng quê quyện hòa trên tóc rối, nhớ những điều không thể nào định nghĩa nổi. Và như lúc này đây, tôi thấy khắc khoải nhớ thương những chiếc chong chóng quay đều…
Tuổi thơ của những đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở vùng quê bán sơn địa chúng tôi suốt ngày cũng chỉ loanh quanh với mấy việc chăn trâu, cắt cỏ trên đồi. Nhưng chính những năm tháng bình dị ấy đã tạo nên một mạch nguồn cảm xúc dào dạt trong tôi. Và thật lạ, đến bây giờ, tôi vẫn luôn thấy mình mắc nợ tuổi thơ, mắc nợ một cánh chong chóng xoay tròn trong gió…
Thuở chăn trâu, một trong những trò chơi mà đám trẻ mục đồng chúng tôi thích nhất là làm chong chóng. Bằng sự sáng tạo ngộ nghĩnh, chúng tôi có thể dễ dàng kết chong chóng với bất cứ thứ gì tìm được, từ việc tận dụng tối đa mấy bìa sách cũ cho đến những chiếc lá dứa dại mọc hoang. Sau đó, vót nhẵn một chiếc cán cầm gắn vào nữa là được. Trên đỉnh đồi thoai thoải, cỏ mỡ non nõn trải dày như lót đệm. Cầm chong chóng, chúng tôi nối bước chân nhau thoả thích chạy giữa buổi chiều ngập gió. Chạy càng nhanh, chong chóng quay càng mạnh. Chong chóng múa vui vũ khúc nhịp nhàng…
Minh họa: Hồng Toại
Minh họa: Hồng Toại
Ngọn đồi là cả thế giới tuổi thơ tôi. Đến đó, lúc nào tôi cũng cảm thấy lòng nhẹ nhõm và an nhiên khó tả. Những buổi chiều khoáng đạt, chúng tôi chơi với chong chóng không bao giờ biết chán. Chong chóng lá dứa dại có bộ cánh màu xanh. Chong chóng giấy khoác màu vàng đã cũ. Mỗi cánh chong chóng là một món quà đặc biệt. Chong chóng thôi miên chúng tôi vô tư chạy nhảy, nô đùa. Để có lúc vấp lên đá nhọn, máu rỉ ra bê bết ngón chân vẫn nhoẻn miệng cười như chẳng thấy đau. Càng về chiều, gió nồm bén duyên làm chong chóng thêm quay tít. Lúc ấy chúng tôi thầm ước, mặt trời đừng đi ngủ vội vàng...
Một chút rung động, một chút nhớ nhung, một chút bâng khuâng cứ lớn dần lên trong tâm hồn chúng tôi vào những vào những ngày chăn trâu như thế. Người ta vẫn thường gọi cái tuổi chưa thành người lớn, cũng chưa hết trẻ con của chúng tôi là tuổi thần tiên, tuổi bằng lăng hay những mỹ từ khác. Nhưng tôi muốn đặt cho quãng thời gian êm đềm ấy một cái tên gần gũi với kỷ niệm của chúng tôi hơn là tuổi – chong – chóng. Tuổi chong chóng thật hồn nhiên tinh nghịch. Tuổi chong chóng nhiều lắm những ước mơ. Tuổi chong chóng rộn ràng bao khát vọng. Tuổi chong chóng đẹp như những vần thơ…
Nhớ những lần chúng tôi nằm chụm đầu vào nhau giữa thảm cỏ mật mướt mềm, vừa vân vê những cánh chong chóng, vừa rôm rả đủ thứ chuyện trẻ con. Ngửa mặt lên bầu trời bồng bềnh mây trắng, chúng tôi tự hỏi, làm sao để chong chóng bay lên? Một đứa dõng dạc tuyên bố, mai này, nó sẽ điều khiển một chiếc chong chóng to gấp nghìn lần như thế đi khắp mọi nơi. Mấy đứa còn lại tròn mắt, bĩu môi bảo đầu óc nó suy nghĩ viển vông. Và rồi năm tháng trôi qua, giờ đây, nó đã là phi công thành đạt của một hãng hàng không nổi tiếng. Thì ra, khởi nguồn của những ước mơ lớn lao thường được bắt đầu từ những điều bé nhỏ.
Cuộc sống là những vòng quay: vòng quay tình yêu, vòng quay công việc, vòng quay danh vọng, vòng quay tính toan. Lắm lúc, tôi thấy đầu mình giống như một chiếc chong chóng công nghiệp mất phương hướng, cứ quẩn quanh với nỗi lo cơm áo gạo tiền mà chẳng tìm thấy được khoảnh khắc bình yên. Hằng đêm nằm ôm hoài niệm, tôi lại muốn trở về ngọn đồi cổ tích, để được những chiếc chong chóng tuổi thơ ngược dòng thời gian đưa bước chân tìm về dĩ vãng. Nơi đó, không có những xô bồ, phiền muộn mà luôn ắp đầy tiếng hát, tiếng cười trong trẻo, lạc quan. Và những chiếc chong chóng sẽ bay lên, bay lên!
Cứ thế, những thứ trôi qua không có nghĩa là tuột mất. Cuộc đời này dẫu lớn lao hay chật chội thì con người vẫn còn trái tim đủ rộng để lưu giữ hết những nhớ thương. Đến đây, trong tôi chợt vang lên những giai từ đầy bay bổng trong ca khúc “Ngọn đồi chong chóng”: “Em ước mơ về một ngọn đồi chong chóng. Chong chóng mang mình trở về thời ấu thơ. Chong chóng khi xưa như em vẫn thường mơ. Chóng chóng bây giờ chỉ còn là nỗi nhớ…”.
Phan Đức Lộc
TIN LIÊN QUAN

Tin mới